Đăng lúc
21:27 04.06.2025
"Hay là về quê sống?" – câu hỏi này đã từng lướt qua đầu tôi rất nhiều lần, nhất là mỗi khi mệt mỏi vì kẹt xe, deadline, tiền thuê nhà tăng, hay giá cả thực phẩm cứ leo thang. Nhưng tôi không muốn quyết định chỉ vì cảm xúc nhất thời.
Thế nên, tôi quyết định thử sống như người “bỏ phố về quê” trong 3 tuần, ở một ngôi nhà nhỏ của người quen tại vùng ven.
Tôi chọn một thị trấn nhỏ cách Hà Nội gần 70km – nơi có ngôi nhà cấp 4 rộng khoảng 60m², có vườn rau, sân phơi, và bếp đủ để nấu mọi thứ. Trong 3 tuần, tôi làm việc online, không giao lưu bạn bè, không tiêu xài thành phố, chỉ chi tiêu như một người sống ở quê.
Tôi đặt ra ngân sách 2 triệu/tuần cho tất cả: ăn uống, xăng xe, mua thực phẩm, tiền điện nước (tạm tính), và vài khoản phát sinh.
Tuần đầu tiên trôi qua khá êm. Tôi thấy rõ:
- Buổi sáng dậy sớm hơn, không tiếng xe cộ ồn ào;
- Rau quả tươi rẻ, gạo nhà trồng, thịt mua theo lạng;
- Thời gian nấu nướng và ăn uống dài hơn – chậm hơn.
Thậm chí tôi đã bắt đầu viết nhật ký chi tiêu bằng tay, điều mà ở thành phố tôi chẳng bao giờ làm.
Không phải vì thiếu tiền, mà vì thiếu kết nối. Không còn cà phê sáng với bạn, không ai để hỏi “ship gì ăn trưa?”, không còn tiếng bước chân ồn ào trong thang máy. Buổi tối xuống rất nhanh, và tôi nhận ra: về quê sống đơn giản không chỉ là bài toán tài chính, mà còn là bài toán cảm xúc.
Tiền ăn ở quê có thể rẻ hơn thành phố từ 30–40%, nhưng nếu không tự nấu – tự làm, thì vẫn tốn. Nếu bạn chưa từng vào bếp, hoặc lười chăm sóc nhà cửa, cuộc sống “rẻ” ở quê không dễ áp dụng.
Khoản mục | Chi tiết | Số tiền (VNĐ) |
---|---|---|
Thực phẩm & nấu ăn tại nhà | Gạo, rau vườn, mua thêm cá – thịt – trứng | 950.000 |
Gia vị – thực phẩm khô | Dầu ăn, nước mắm, mì gói, lạc, đậu xanh | 220.000 |
Xăng xe | Di chuyển 2 lần/tuần ra chợ – trạm y tế | 180.000 |
Điện – nước (ước tính) | Dùng quạt, nấu bếp điện, bơm nước sinh hoạt | 300.000 |
Internet – điện thoại | Dùng mạng 4G gói tháng + phí điện thoại cơ bản | 250.000 |
Chi phí phát sinh nhỏ | Mua đèn pin mới, dầu gió, băng cá nhân, diêm… | 150.000 |
Chi phí xã giao (1 lần duy nhất) | Mua quà nhỏ cảm ơn người cho ở nhờ | 200.000 |
Tổng cộng trong 3 tuần | 2.250.000 |
Ghi chú thực tế:
- Do có nhà người quen hỗ trợ, tôi không mất tiền thuê trọ.
- Không ăn hàng – không ship đồ – không mua sắm quần áo, mỹ phẩm.
- Tự giặt đồ, rửa bát, dọn vườn – tiết kiệm cả công lẫn tiền.
Nhịp sống chậm là liều thuốc tốt cho đầu óc căng thẳng. Nhưng nếu bạn là người quen giao tiếp mỗi ngày, quen với tiếng ồn nền, việc “về quê” dễ biến thành trạng thái lặng lẽ kéo dài – và mất động lực.
Tôi phải học cách làm việc không phụ thuộc quán cà phê, học cách lên thực đơn đủ chất từ rau vườn – cá ao, học cách tự sửa vòi nước hỏng… Không gì là sẵn sàng sẵn có, chỉ có “tự thân vận động”.
Ở quê không có “deadline siết cổ”, nhưng chính vì thế, rất dễ trôi tuột một ngày chỉ vì nấu – dọn – tưới cây – lang thang mạng xã hội. Tôi mất 3 ngày đầu loay hoay trước khi có một lịch trình rõ ràng.
Không gian, chi phí, thiên nhiên – tất cả đều là điều kiện. Nhưng người quyết định bạn có sống ổn được hay không – vẫn là thái độ của bạn với việc sống chậm, sống đơn giản, và sống một mình.
Câu trả lời: Có – nếu đó là thời gian tạm lánh để nạp lại năng lượng. Nhưng để ở lâu dài, tôi cần chuẩn bị nhiều hơn. Cả về việc tổ chức công việc từ xa, lên kế hoạch tài chính rõ ràng, và học cách tự tạo niềm vui không phụ thuộc thành phố.
3 tuần là đủ để tôi không còn ảo tưởng. Cũng đủ để tôi thấy rằng: bỏ phố không phải chạy trốn – mà là một quyết định cần được tính toán nghiêm túc.
Nếu một ngày bạn cũng nghĩ đến việc về quê sống tối giản, hãy thử sống trước tương lai như tôi đã làm. Bạn sẽ biết rõ bản thân cần gì – và có thực sự sẵn sàng không.