Đăng lúc
21:13 21.08.2025
Chỉ sau 8 ngày ra mắt, Nobody đã trở thành “cơn lốc phòng vé” tại Trung Quốc với hơn 400 triệu NDT (khoảng 1,471 tỉ đồng) doanh thu và số điểm 8.6/10 trên Douban – nền tảng chấm phim khó tính bậc nhất. Thành công thương mại chỉ là một phần, điều làm nên “sức nóng” của bộ phim chính là sự đồng cảm mà nó gieo vào trái tim người trẻ, đặc biệt là dân công sở: những người ngày ngày bận rộn với KPI, báo cáo, deadline, nhưng trong thâm tâm luôn tự hỏi, “Mình đang sống vì điều gì?”.
Bộ phim hoạt hình này được phát triển từ tập Mùa hè của tiểu yêu trong Trung Quốc kỳ đàm, lấy cảm hứng từ Tây Du Ký nhưng không đi theo hành trình thỉnh kinh quen thuộc. Thay vào đó, khán giả theo dõi hành trình của bốn tiểu yêu vô danh – heo, cóc, chồn, khỉ đột – giả làm thầy trò Đường Tăng để lập nghiệp.
Nổi bật nhất là nhân vật Tiểu Trư Yêu – hình ảnh phản chiếu của biết bao người trẻ xuất thân bình dân. Không quyền lực, không “ô dù”, không siêu năng lực, chỉ chăm chỉ cày cuốc để mong được “vào biên chế” động quỷ. Ba năm miệt mài, nhưng vị trí vốn đã để dành cho người có quan hệ.
Câu chuyện của Tiểu Trư Yêu quá quen thuộc: làm quần quật, sai sót bị đổ hết xuống đầu, thành tích thì cấp trên ghi vào báo cáo. Bị đuổi khỏi động, cậu quyết định cùng vài đồng đội yếu ớt thành lập “Công ty TNHH Năng lực Thỉnh Kinh” – một ẩn dụ đầy châm biếm cho khát vọng khởi nghiệp, nơi người sáng lập vừa là CEO, vừa là nhân viên… kiêm luôn cả người chùi bàn.
Hành trình của Trư Yêu và nhóm bạn không khác mấy một dự án khởi nghiệp hay một phòng ban mới lập: chật vật, thiếu năng lực, luôn bị cười chê. Nhưng điều cay đắng nhất mà họ nhận ra là: nỗ lực thôi không đủ.
Trong Tây Du Ký nguyên tác, Tôn Ngộ Không là bạn Như Lai, Đường Tam Tạng được hoàng đế ưu ái, Bát Giới và Sa Tăng vốn từng là thiên tướng. Còn họ? Chỉ là một nhóm “fake team” không tên tuổi. Trên con đường dài, Trư Yêu nghiệm ra một sự thật lạnh lùng: xuất phát điểm và quan hệ vẫn là tấm vé ưu tiên trong hành trình thành công.
Đỉnh điểm là khi họ gặp “đại boss” Hoàng Mai – kẻ mời cả nhóm ở lại làm việc ổn định đến cuối đời. Với dân văn phòng, lời mời ấy chẳng khác nào “biên chế vàng”: sáng 9h chiều 5h, lương tháng đều đặn, sống an nhàn. Nhưng Trư Yêu hiểu, đó chỉ là chuyển từ một ngọn núi Lãng Lãng sang một ngọn núi Lãng Lãng khác. Và cậu chọn từ chối – để đối diện rủi ro, thậm chí thất bại, thay vì mãi ở trong vòng an toàn.
Dù biết kết cục cay đắng – Hoàng Mai chỉ bị xử phạt tượng trưng, rồi quay về ghế cũ; còn bản thân vẫn là kẻ vô danh – Trư Yêu đã khác. Bởi ngay khoảnh khắc dám chống lại, cậu đã thoát khỏi định mệnh “chỉ làm nền cho thành công của kẻ khác”.
Nobody gây cười bằng những chi tiết dí dỏm, nhưng nụ cười đó lại dính đầy vị chát của đời sống. Dân công sở xem phim bỗng thấy mình trong đó: thức khuya chạy deadline, chịu mắng oan, rời một công ty độc hại chỉ để bước vào một công ty độc hại khác. Một “núi Lãng Lãng” nối tiếp một “núi Lãng Lãng”, và ta bỗng chột dạ: “Có phải mình cũng đang là Tiểu Trư Yêu?”
Thế nhưng, chính từ bi kịch ấy, phim gieo lại một tia sáng. Dù chẳng thành “nhân vật chính”, những tiểu yêu vẫn dám giữ cho mình chút nóng hổi trong tim, dám bước đi trên con đường không ai vẽ sẵn. Và như Romain Rolland từng nói: “Chủ nghĩa anh hùng thực sự là sau khi nhìn rõ sự thật của cuộc sống, vẫn yêu đời tha thiết.”
Đó cũng là tinh thần khiến Nobody không chỉ là một bộ phim giải trí, mà trở thành một lời nhắc nhở đầy nhân văn: dù bạn là ai, chỉ cần không ngừng bước đi, thì từng dấu chân nhỏ bé cũng đủ chống lại sự vô danh.
Theo Soha, Weibo