Đăng lúc 23:28 31.10.2024
Phải đợi 3 năm sau, khi dịch bệnh Covid-19 đã lùi dần vào ký ức, tác giả Hồ Điệp Thanh Thanh mới đủ bình tâm để đưa những câu chuyện nhân sinh ngày đó đến với bạn đọc trong nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Dù ngay ở phần mở đầu, tác giả đã giãi bày rằng, đây là tiểu thuyết hoàn toàn hư cấu, bối cảnh, nhân vật, sự kiện không liên quan đến hiện thực mà chỉ là câu chuyện ở thành phố giả tưởng mang tên Nam Yên trong một đại dịch có tên là Moros+. Thế nhưng, tất cả những sự giãi bày đó không thể ngăn được người đọc liên tưởng…
Chúng ta còn nhớ, vào những ngày đại dịch Covid-19 hoành hành, có một phóng sự bom tấn trên truyền hình về những giây phút nghẹt thở ở một phòng cấp cứu, khi các y bác sĩ và cả các bệnh nhân trong những bộ đồ bảo hộ kín mít quay cuồng giành giật sự sống từ tử thần. Phóng sự đó không có lời bình, chỉ có những tiếng hô gấp gáp, những tiếng kêu gào sợ hãi, hoảng loạn...
Hàng triệu người đã nín thở xem phóng sự đó với cảm giác tái tê trong lòng về một cuộc chiến quá đỗi tàn khốc. Và rồi chúng ta cũng đi qua đại dịch. Cuộc sống dần trở lại bình thường với những vòng quay hối hả. Trong sự bận rộn ấy, đã có lúc ta phần nào cũng lãng quên đi khoảng thời gian hơn hai năm, chính ta, và cả thế giới, đã oằn mình chống dịch như thế nào.
Ra mắt khi dịch bệnh đã đi qua được 2 năm, cuốn tiểu thuyết như cú chạm mạnh vào ký ức, khiến những năm tháng chúng ta đã từng trải qua sống động trở lại như mới hôm qua. Nó cho ta thấy giữa không khí ngột ngạt trong phòng cấp cứu kia - như những gì mà phóng sự trên truyền hình ghi lại - không chỉ có những âm thanh, hành động lạnh lùng mà còn có cả một thế giới tâm tư tình cảm của con người, có hoang mang, đau khổ nhưng cũng có tình yêu, phản bội,... và thức tỉnh.
Tình yêu thuần khiết, trong veo như cơn mưa rào mùa hạ đã nảy nở một cách không thể tin được giữa một bên là cô bác sĩ (Hạ Vũ) có bề ngoài mỏng manh dễ vỡ, nhưng có trái tim sôi nổi nhiệt tình, một trái tim chí thiện, chí tình; còn bên kia là một nam tình nguyện viên, vốn là một bệnh nhân có nhiều ẩn ức trong quá khứ. Một tình cảm nảy nở với muôn vàn cung bậc khác nhau, tất cả đều được miêu tả tỉ mỉ giữa hai con người, dù là nam thanh nữ tú đấy, dù ở gần nhau thật đấy, nhưng phải đến nửa cuối truyện thì mới lần đầu tháo khẩu trang ra để... thấy mặt nhau. Vậy mà những khoảnh khắc bên nhau, với họ, vẫn là mãi mãi.
Nhưng truyện không chỉ có bức tranh u ám, mà chính bức tranh u ám ấy lại trở thành phông nền cho tình yêu nảy nở. Chàng tình nguyện viên Hoàng Phi khi đưa nữ bác sĩ Hạ Vũ đi đến những con ngõ chết chóc chìm trong đại dịch vẫn nhìn thấy những bông bằng lăng nở muộn.
Tác giả Hồ Điệp Thanh Thanh chia sẻ: "Truyện 'ngôn tình' thường là về tình yêu lãng mạn, nhiều khi thoát ly thực tại. Còn truyện của tôi không biết 'ngôn tình' đến mức nào, nhưng tôi luôn muốn gắn với bối cảnh thực tại. Một thực tại khốc liệt mà tất cả chúng ta đều biết".
Những tuyến nhân vật vệ tinh xoay xung quanh nam chính, nữ chính đều có hoàn cảnh riêng, tâm sự riêng thật khó giãi bày. Nhưng ngay khi họ cảm nhận được sự chân thành tuyệt đối của đối phương, nỗi lòng họ bỗng tự khắc trào ra như suối, yêu thương và tin cậy".
Tác giả cho biết, cô mất 3 năm để hoàn thành tác phẩm. Hồ Điệp Thanh Thanh lựa chọn không vội vã, bởi tác giả cần một độ lùi cần thiết cho chính mình và cho tất cả mọi người có đủ thời gian để chiêm nghiệm về những gì đã trải qua, để biết đâu là giá trị, là sức mạnh, là thứ còn lại sau rốt của cuộc đời…
Bản thân tác giả cũng tự nhận đã chọn một đề tài rất khó ở tiểu thuyết này, bởi tác giả là người "ngoại đạo" với ngành y. Hơn nữa những gì chúng ta đã trải qua ở đại dịch từng quá khốc liệt, rất khó để nói hết, nói đủ được. Vì vậy, Hồ Điệp Thanh Thanh tìm cho mình một góc nhìn riêng ở một câu chuyện giả tưởng với mong muốn thông qua văn học, giữ lại một phần nhỏ nào đó ký ức về những ngày chúng ta đã đi qua và đã sống sót, hy vọng mỗi người sau khi đọc sẽ trân quý hơn cuộc sống bình thường đang có.
"Tôi viết trong tâm thế của người dạo chơi, muốn viết lên những xúc cảm mãnh liệt của mình trước cuộc sống. Vì vậy, tôi chưa bao giờ có bất cứ áp lực nào trong văn chương. Tôi không viết văn để trở thành một cái gì đó, mà chỉ đơn giản là làm điều mình thích.
Trong cuộc sống này, được làm điều mình thích chính là khát vọng của rất nhiều người, tôi có thể làm điều mình thích như vậy đã rất tốt. Ở mỗi tác phẩm tôi đều viết với tâm thế dâng hiến, rút cạn tinh thần, tình cảm của mình cho nó trong khoảng thời gian nào đó. Vì vậy thành công hay thất bại của mỗi tác phẩm tôi đều trân trọng", tác giả bày tỏ.