Niềm tin có điều khiển bắt mọi ý nghĩ ráo riết rung. Hưng phấn vì sức mạnh tự tin vào bản thân, bạn có thể đạt tới đỉnh cao bất ngờ nhất.
BƯỚC THỨ HAI VƯƠN TỚI CỦA CẢI: NIỀM TIN
Niềm tin - chất xúc tác của mọi khả năng trí tuệ. Nếu nó được quyện kết với ý nghĩ, thì ngay lập tức tiềm thức sẽ nắm bắt, chuyển thành tương đương tinh thần và truyền cho Trí tuệ siêu nhiên,
giống như khi ta cầu nguyện.
Trong số tất cả các loại tình cảm tích cực thì mạnh mẽ nhất là niềm tin, tình yêu và tình dục. Kết hợp với nhau, chúng tạo nên hiệu ứng nổi. Tại đây, tiềm thức vận động và thôi thúc Trí tuệ
siêu nhiên trả lời câu hỏi đặt ra. Cần biết cách nắm bắt hình tượng cao siêu mà đồng dạng của nó là những ý nghĩ của bạn.
HÃY TÌM KIẾM - VÀ BẠN SẼ TÌM THẤY
Như vậy, chúng ta đã tiếp cận quan điểm cho phép hiểu rõ hơn ý nghĩa to lớn của tự kỷ ám thị trong việc vật chất hoá ước mơ, cụ thể là: niềm tin - đó là trạng thái của trí tuệ. Trạng thái này
có thể tạo ra bằng cách dùng tự kỷ ám thị để tác động nhiều lần đến tiềm thức.
Để minh họa, ta xem xét mục đích bạn đọc cuốn sách này: biết cách biến xung lượng ước muốn không sờ mó được thành tương đương vật chất của nó là tiền bạc. Theo các chỉ dẫn về tự kỷ ám thị và
tiềm thức tổng kết trong chương này, bạn sẽ thấy rằng nếu bạn tin, bạn sẽ nhận được cái bạn mong muốn. Niềm tin vào thắng lợi này đã nằm sẵn trong tiềm thức của bạn trước khi thực hiện kế hoạch
vật chất hóa ước mơ.
Niềm tin là trạng thái của trí tuệ. Có thể phát triển nó thành ý chí nhờ mười ba nguyên tắc, bởi vì khi áp dụng những nguyên tắc này, niềm tin được hoàn thiện một cách có ý thức.
Phương pháp duy nhất được biết về việc hoàn thiện niềm tin một cách có ý thức - là liên tục đưa vào tiềm thức như các cha cố vẫn thường làm.
Cũng có thể ý này sẽ trở nên dễ hiểu hơn nếu ta so sánh với bản chất của tội ác. Các nhà hình sự học nổi tiếng đã đi đến kết luận rằng khi con người lần đầu tiên va chạm với tội ác, họ cảm thấy
ghê tởm. Sau một thời gian tiếp xúc với tội ác, họ trở thành quen. Liên hệ nhiều với thế giới tội phạm sẽ làm cho con người tiêm nhiễm tội ác. Tương tự như vậy có thể nói rằng xung lượng của ý
nghĩ cuối cùng cũng sẽ ngấm vào nhận thức, biến nó thành tương đương vật chất - là tiền bạc.
Nhân đây tôi khuyên bạn nên suy ngẫm lại công thức: tất cả những ý nghĩ có thể hình dung ở mức cảm giác, với điều kiện chúng được đặt trên niềm tin, sẽ dần dần được vật chất hóa.
Tình cảm, cảm xúc cội nguồn của ý nghĩ - đó là những thứ làm cho ý nghĩ có sức sống, hiệu lực và sức mạnh. Lòng tin, tình yêu và tình dục kết hợp với ý nghĩ trào dâng sẽ làm cho những cảm giác
này có sức sống hơn nhiều so với bản thân chúng tự có.
Nhưng muốn đạt tới độ sâu của tiềm thức và tác động đến nó, không những cần có ý nghĩ kết hợp với lòng tin, mà còn cần đến ý nghĩ xen lẫn những tình cảm tích cực và cả tiêu cực nữa!
KHÔNG MAY À? VỚ VẨN!
Đến đây chúng ta đã gần như hiểu rằng tiềm thức vật chất hóa các ý nghĩ mang tính xây dựng cũng như các ý nghĩ phá hoại. Nó giải thích hiện tượng kỳ lạ mà hàng triệu người gọi là không may hay
bất thành. Họ cho rằng họ là người không thoát khỏi nghèo đói và lay lắt vất vưởng. Họ có cảm giác rằng có một lực lượng lạ lùng nào đó xô đẩy họ đến kết cục này, và họ không thể làm gì khác
được. Những người như vậy là tác giả sự bất hạnh của mình, bởi vì việc họ không tin vào chính bản thân mình đã xây tổ trong tiềm thức và đã vật chất hóa.
Ở đây cũng cần nhắc lại rằng bạn có khả năng vật chất hóa ước muốn bất kỳ khi nó đã nằm trong tiềm thức. ở đây trạng thái trông đợi và tin rằng sự biến đổi diệu kỳ nhất định sẽ xảy ra là hết
sức tự nhiên. Niềm tin của bạn hoặc chỉ đơn thuần là sự tự tin - chính là nhân tố đảm bảo hoạt động của tiềm thức, nếu bạn giao nhiệm vụ cho nó bằng cách tự kỷ ám thị. Tôi đã đánh lừa tiềm thức
con trai mình như vậy.
Tự đánh lừa mình như vậy rất đơn giản, nếu như bạn đã có được những đối tượng vật chất mà bạn cần khi đi vào tiềm thức.
Tiềm thức biến thành tương đương vật chất của nó bằng tất cả các phương tiện thực tế có được.
Dựa vào những điều đã nói ở trên, bằng cách làm thử và sửa sai, bạn có thể học được cách đưa niềm tin vào những chỉ thị cho tiềm thức. Sự hoàn thiện sẽ đến sau. Tự nó không thể nào có được, mà
chỉ nảy sinh khi được hướng dẫn.
Ngoài ra, bạn phải khuyến khích những tình cảm tích cực, để chúng chiếm ưu thế trong nhận thức và tiềm thức, và giảm bớt hoặc triệt tiêu những tình cảm tiêu cực.
Nếu tình cảm tích cực chiếm ưu thế trong nhận thức, thì nhận thức sẽ tạo ra được mái nhà che chở cho niềm tin của mình. Trong trường hợp đó, nhận thức sẽ có những chỉ thị cho tiềm thức để tiềm
thức có thể tiếp nhận và trực tiếp xử lý.
Ý NGHĨ KHÔNG CÓ NIỀM TIN COI NHƯ ĐÃ CHẾT RỒI
Đã nhiều thế kỷ, những người đáng kính trong tôn giáo răn bảo mọi người tin vào những giáo điều này khác, nhưng không bảo mọi người làm thế nào để có được niềm tin đó. Và vẫn chưa ai định nghĩa
được ý nghĩ như sau: Niềm tin - đó là trạng thái của nhận thức có thể dùng tự kỷ ám thị để tạo ra.
Bằng ngôn ngữ dễ hiểu đối với mọi người, chúng tôi tổng kết tất cả những gì được biết về các nguyên tắc hoàn thiện niềm tin ngay cả ở những nơi dường như không thể có được niềm tin.
Hãy tin vào bản thân: niềm tin - trong sự Bất tận.
Niềm tin - đó là vị thuốc trường sinh cung cấp sức sống và hiệu lực cho ý nghĩ!
Niềm tin - đó là điểm tựa để tích lũy của cải!
Niềm tin - đó là cơ sở của những điều kỳ diệu và những bí mật mà khoa học không thể khám phá ra được.
Niềm tin - đó là thuốc giải độc duy nhất cho mọi bất thành!
Niềm tin - đó là Nguyên tố hóa học khi kết hợp với cầu nguyện sẽ tạo mối liên hệ trực tiếp với Trí tuệ siêu nhiên.
Niềm tin - đó là yếu tố biến sự vận động thông thường của ý nghĩ trong nhận thức hạn chế của một người bình thường thành tương đương tinh thần, thành xúc cảm cầu nguyện của nhận thức.
Niềm tin - đó là sự môi giới duy nhất cho ta khả năng sử dụng sức mạnh vĩ đại của Trí tuệ siêu nhiên.
NHỮNG Ý NGHĨ ĐỘC TÀI
Tất cả những điều này chứng minh rất dễ và đơn giản. Do việc chứng minh quy về nguyên tắc tự kỷ ám thị, ta sẽ chú ý làm rõ vấn đề này. Ta sẽ làm rõ thế nào là tự kỷ ám thị và làm thế nào để
biết cách sử dụng nó.
Tất cả mọi người đều biết rằng nếu cứ nhắc đi nhắc lại một khẳng định nào đó, ta bắt đầu tin vào nó, không phụ thuộc vào việc nó đúng hay không đúng. Bởi vì lời nói dối được nhắc đi nhắc lại
nhiều lần, sẽ được hiểu là một chân lý đúng đắn nhất. Hơn thế nữa, có thể tin vào nó. Mỗi một người là chính bản thân anh ta vì nhận thức của anh ta do những ý nghĩ độc tài chiếm hữu. Dĩ nhiên,
những ý nghĩ có thể trở thành như vậy được là do chúng ta cho phép chúng chiếm hữu chúng ta. Những ý nghĩ mà con người hiến thân một cách sẵn sàng và vui sướng, những ý nghĩ mà anh ta khuyến
khích và nuôi dưỡng những cảm xúc nào đó, tạo ra sức mạnh thức tỉnh, điều khiển mọi chuyển động, kiểm soát mọi hành vi của anh ta!
Ý nghĩ, kết hợp với một cảm giác rung động nào đó, sẽ là một kiểu nam châm có khả năng lôi cuốn các ý nghĩ cùng loại.
Ý nghĩ được lôi cuốn như vậy có thể so sánh với hạt giống rơi trên một mảnh đất màu mỡ: nó sẽ nảy mầm, đâm chồi và tái tạo nhiều lần cho đến khi cái hạt giống nhỏ bé ban đầu trở thành vô số hạt
trên nhành!
Ý nghĩ hay tư tưởng, kế hoạch hoặc dự định bất kỳ nào tồn tại trong nhận thức của ai đó, dường như kêu gọi các ý nghĩ cùng loại đến với mình, nhờ chúng mà bản thân trở nên hùng mạnh, và tất cả
những ý nghĩ đó cùng nhau chiếm hữu trí tuệ mạnh mẽ đến mức chúng trở thành chủ nhân của tình hình.
Còn bây giờ ta quay trở lại điểm xuất phát, điểm tựa mà ta đã nói đến, để hiểu - bằng cách nào hạt giống tư tưởng, kế hoạch hoặc dự định ban đầu có thể rơi lên mảnh đất nhận thức. Thật đơn
giản: nó rơi vào nhận thức do ý nghĩ được nhắc đi nhắc lại. Đó là lý do tại sao bạn nên tự mình vạch ra dự định chính trong đời mình, cụ thể và rõ ràng, học thuộc lòng và hàng ngày nhắc đi nhắc
lại cẩn thận, nâng niu, tôn trọng cho đến khi âm thanh giọng nói của bạn đến được với tiềm thức.
Bạn phải kiên quyết xem xét lại những hành vi của mình, chấn chỉnh phong cách sống và loại bỏ ảnh hưởng có hại của những người và của môi trường xung quanh. Kiểm điểm lại sức mạnh nội tâm và
các khiếm khuyết của mình, bạn sẽ phát hiện ra rằng điểm yếu nhất của bạn là thiếu tự tin vào bản thân. Có thể khắc phục được trở ngại này bằng nguyên tắc tự kỷ ám thị. Rất dễ thực hiện. Hãy
tách ra tất cả những ý nghĩ tích cực, những cảm xúc trào dâng của tâm hồn. Sau đó chỉ cần ghi lại, học thuộc và nhắc đi nhắc lại cho đến khi chúng trở thành động lực của tiềm thức.
NĂM BƯỚC TỰ KHẲNG ĐỊNH
Tôi đã hiểu mục đích cuộc đời mình, và tôi có đủ mọi khả năng để đạt được. Vì thế tôi tự đòi hỏi mình tính kiên trì. Tôi tự đòi hỏi mình không ngừng nỗ lực. Không rời chỗ, không khất lần, tôi
tự hứa với mình sẽ làm tất cả những gì trong khả năng mình có.
Tôi biết rằng ý nghĩ - chủ nhân nhận thức của tôi - sẽ tái tạo mình trong hành vi của tôi. Vì thế mỗi ngày tôi sẽ tập trung ba mươi phút để đào tạo mình thành nhân cách mà tôi vẫn mong muốn trở
thành, bằng cách vẽ ra trong óc một hình tượng rõ ràng cụ thể.
Từ nguyên tắc tự kỷ ám thị tôi biết rằng bất cứ ước muốn nào, nếu tôi vun đắp nó trong nhận thức của mình với độ kiên trì cần thiết, rốt cuộc cũng sẽ làm nảy sinh những phương tiện thực tế để
thực hiện. Vì thế mỗi ngày tôi sẽ dành mười phút để thực hiện nhiệm vụ tự khẳng định mình.
Tôi hình dung rõ ràng mục đích chính của đời mình và không bao giờ ngừng cố gắng cho đến khi đạt được sự tự tin vào bản thân.
Tôi nhận thức đầy đủ rằng của cải và địa vị trong xã hội không thể bền vững được nếu nó không dựa trên sự thật và bình đẳng. Vì thế lương tâm tôi sẽ không cho phép thực hiện những việc làm ăn
không đem lại cái lợi cho tất cả các bên tham gia. Tôi sẽ đạt điều mình muốn nhờ sức mạnh mà tôi sử dụng được khi liên kết với những người khác. Tôi cố thuyết phục họ giúp tôi và thể hiện sự
sẵn sàng giúp đỡ lại họ. Tôi nén trong mình sự căm thù, ghen tỵ, ngờ vực, nhẫn tâm, vô liêm sỉ và hoàn thiện tình yêu đối với mọi người, vì tôi biết cách xử sự xấu với những người xung quanh
không bao giờ đem lại thành công. Tôi sẽ bắt mọi người phải tin vào tôi vì tôi tin vào bản thân và vào mọi người. Tôi ký tên dưới những lời này, học thuộc lòng và sẽ nhắc đi nhắc lại thành
tiếng mỗi ngày vì tôi tuyệt đối tin rằng chúng sẽ tác động đến suy nghĩ và hành vi của tôi, và tôi sẽ may mắn và tự tin vào bản thân.
Nguyên tắc này dựa trên một quy luật của thiên nhiên mà chưa ai giải thích nổi. Ai muốn đặt cho nó tên gọi thế nào thì cũng chẳng quan trọng gì. Quan trọng là quy luật này tác động có lợi và
làm vinh quang cho nhân loại, với điều kiện nó được áp dụng một cách xây dựng. Nhưng nếu nó được áp dụng theo kiểu ngược lại, rất dễ phá vỡ tất cả những gì xây dựng trước đây. Từ đây có thể rút
ra một ý nghĩ hữu ích, rằng những người hiện nghèo đói và bất hạnh, đã lâm vào tình cảnh bất lợi này do tự mình có những ý nghĩ và tình cảm tiêu cực, mà tất cả mọi ý nghĩ đều có khả năng vật
chất hóa.
ĐỪNG SUY NGHĨ GỞ
Tiềm thức không phân biệt được ý nghĩ xây dựng với ý nghĩ phá hoại. Tiềm thức làm việc với loại nguyên liệu mà chúng ta cung cấp. Tiềm thức vật chất hóa ý nghĩ gắn với cảm giác sợ hãi cũng dễ
dàng như ý nghĩ táo bạo hoặc ý nghĩ do trạng thái cầu nguyện trong sáng sinh ra.
Tác động của quy luật tự kỷ ám thị cũng giống như tác động của dòng điện, khi sử dụng đúng thì trung thành phục vụ con người, khi tiếp xúc thiếu cẩn thận thì có thể giết chết. Quy luật tự kỷ ám
thị có khả năng đưa bạn đến giàu sang thịnh vượng, nhưng cũng dễ dàng đẩy bạn vào cõi đớn đau, bất hạnh và chết chóc, tuỳ thuộc vào trình độ bạn hiểu và áp dụng nó.
Nếu bạn cung cấp cho nhận thức toàn sự sợ hãi, hoài nghi không tin vào khả năng bạn có thể tiếp xúc với Trí tuệ siêu nhiên và sử dụng năng lượng của Trí tuệ siêu nhiên, - quy luật tự kỷ ám thị
sẽ làm tăng sự thiếu tự tin và bạn sẽ phải cúi đầu thuần phục ngẫu tượng này, và tiềm thức thì biến sự tồn tại của nó thành hiện thực.
Như ngọn gió đưa con tàu này sang hướng Tây, còn con tàu khác lại sang hướng Đông, quy luật tự kỷ ám thị có thể dâng bạn lên cao hoặc nhấn chìm bạn xuống, phụ thuộc vào việc bạn dương buồm suy
nghĩ của mình như thế nào.
Quy luật tự kỷ ám thị có khả năng nâng bạn lên tầm cao chóng mặt, làm trí tưởng tượng phải ngạc nhiên, - được mô tả trong những câu thơ sau:
Nếu bạn nghĩ: trận đã thua, Tức là có lẽ đã thua thật rồi. Nếu bạn không tin cái tôi,
Tím bầm trên mặt - ai thoi vào mình?
Nếu bạn nghĩ: hết rồi vĩnh viễn Chẳng còn ta trong trí mọi người?
Tất cả ở tại bạn thôi -
Thành đạt có đến trong đời hay không.
Nếu bạn nghĩ: bạn thành công,
Phải tin tưởng thật, trong lòng thẳm sâu.
Ai biết tin ở bản thân,
Chiến thắng sẽ đến trong tầm nay mai.
Cũng có thể chẳng cần chiến đấu,
Với số phận - rồi sẽ bình thường. Hỏi người: Bạn có khả năng?
Trả lời ngang ngạnh, thưa rằng: Tất nhiên!
Hãy suy ngẫm những từ in nghiêng, và bạn sẽ thấy hết ý nghĩa sâu sắc mà thi sĩ đã đặt vào những dòng này.
KINH NGHIỆM VĨ ĐẠI CỦA TÌNH YÊU
Trong tính cách của chúng ta, ở tận nơi sâu thẳm, có một hạt giống hành động đang ngủ yên. Nếu thức tỉnh và nảy mầm, nó có thể đưa ta lên một tầm cao mà chưa bao giờ ta hy vọng sẽ đạt tới.
Như nhạc công vĩ cầm bắt âm nhạc tuyệt vời tuôn ra từ dây đàn, bạn cũng có thể đánh thức thiên tài đang ngủ yên trong khả năng trí tuệ của bạn, và bắt nó đưa bạn đến với mục tiêu mà bạn đã nhắm
cho mình từ xa.
Abraham Lincoln là người luôn không gặp may trong bất cứ việc gì ông bắt tay vào. Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến năm ông bốn mươi tuổi. Ông đã là ngài Không ai cả và Không từ đâu đến, cho
tới khi nỗi dằn vặt vĩ đại chen vào đời ông. Nó đánh thức thiên tài trí tuệ và trái tim đang ngủ trong ông, tặng thế giới một con người thật sự vĩ đại. Nỗi dằn vặt - kinh nghiệm sống đó gắn
liền với tình yêu và nỗi buồn mà Anne Rutledge đã mang lại cho ông, và cả tình yêu lẫn nỗi buồn đều là chân chính.
Ai cũng biết rằng tình yêu rất gần với trạng thái cầu nguyện của tâm hồn mà ta thường gọi là niềm tin. Vì thế tình yêu cũng ảnh hưởng đến quá trình chuyển ý nghĩ của con người thành tương đương
vật chất. Nhiều năm viết sách, tìm hiểu cách hàng trăm người đạt được những thành tích lỗi lạc, tác giả đã đi đến kết luận rằng tất cả những người này đều chịu tác động của tình yêu đối với phụ
nữ.
Nếu bạn muốn chứng minh những khả năng khổng lồ của niềm tin, hãy xem kinh nghiệm của những người thật sự có lòng tin. Đứng đầu danh sách này là Giê-su. Và cơ sở của Thiên chúa giáo, muốn nói
gì thì nói, vẫn là niềm tin, và việc bao nhiêu người xuyên tạc hay hiểu theo cách riêng của mình cũng chẳng có nghĩa gì.
Bây giờ hãy xem xét sức mạnh của niềm tin mà Mahatma Gandi đã thể hiện cho ta thấy. Ông đã cho thế giới một tấm gương sáng về khả năng và sức mạnh của niềm tin. Gandi có thế năng lớn hơn tất cả
những người cùng thời, mặc dầu ông không có bất kỳ phương tiện tiến hành chiến tranh nào - không tàu chiến, không lính, không khí tài quân sự. Gandi không có tiền, thậm chí không có cả quần áo
tử tế, nhưng ông có sức mạnh. Làm thế nào mà ông có được nó?
Ông đã tạo ra nó từ cách hiểu của mình về nguyên tắc niềm tin, sử dụng năng lực của mình để truyền lòng tin đó vào nhận thức của hai trăm triệu con người.
Ông đã lập nên một chiến công lỗi lạc, tác động đến khối óc của hai trăm triệu con người, khiến họ liên kết và hành động nhất trí tựa như từ một nhận thức thống nhất.
Sức mạnh nào, nếu không phải là sức mạnh của niềm tin, đã giúp đạt được chiến công lớn lao đến như vậy?
HẠNH PHÚC LÀ NGƯỜI CHO
Trong doanh nghiệp tích cực không thể thiếu được lòng tin, sự vững tâm và tín nhiệm. Và việc phân tích những sự kiện cho phép ta hiểu được một trong những nguyên tắc mà các nhà công nghiệp và
doanh nhân thường vận dụng, vừa hay vừa có ích. Đó là: muốn nhận, trước hết hãy cho.
Trường hợp được chọn để minh họa cho nguyên tắc này diễn ra vào năm 1900, vào thời điểm thành lập Nghiệp đoàn Thép Mỹ.
Khi đọc, hãy nhớ trong đầu các sự việc để có thể hiểu - những tư tưởng gì được sử dụng có lợi cho công việc và đem lại của cải không kể xiết.
Lịch sử thành lập Liên đoàn mang tính chất giáo huấn đối với những người hay ngạc nhiên về những tài sản lớn. Nếu bạn vẫn còn hoài nghi về khẳng định rằng nếu biết suy nghĩ, con người sớm hay
muộn cũng sẽ thành đạt, thì câu chuyện này sẽ xua tan những hoài nghi đó. Bạn sẽ thấy phần lớn những nguyên tắc trong quyển sách này được thực hiện như thế nào.
Sức mạnh của tư tưởng được John Lowell mô tả trong tờ New York World Telegram như sau:
BÀI DIỄN VĂN TUYỆT VỜI VỀ NHỮNG TỶ ĐÔ LA TRONG BUỔI TIỆC CHIÊU ĐÃI
Chiều tối ngày 12.12.1900, gần tám mươi ông trùm tài phiệt của nước Mỹ tập trung tại Câu lạc bộ Đại học tổng hợp trên đường số 5 để dự buổi dạ hội mừng một người trai trẻ từ miền Tây về, chắc
chẳng mấy ai trong số đó đoán được họ sẽ là người chứng kiến một trong những sự kiện nổi tiếng nhất trong lịch sử công nghiệp nước Mỹ.
dward Simmons và Charles Stewart Smith, cảm kích vì lòng hiếu khách của Charles M.Schwab trong thời gian họ đến thăm Pittsburgh, đã tổ chức tiệc chiêu đãi nhằm mục đích giới thiệu chuyên gia
thép ba mươi tám tuổi với hội các nhà băng nhóm miền Đông. Họ không ngờ rằng anh sẽ làm náo động cả buổi dạ hội. Thật ra thì ai đó cũng đã cảnh báo trước rằng những kẻ khệnh khạng New York vốn
không thích tài hùng biện, và nếu như ngài Schwab không muốn làm cho các ông Thép, ông Xây dựng và vân vân này buồn tẻ, thì hãy hạn chế ở một bài nói ngắn phải phép hai mươi, mà tốt nhất là
mười lăm phút, và họ cũng sẽ chẳng để ý gì lắm đâu.
Ngài John Pierpont Morgan, nhân vật thân cận với triều đình, dự định chỉ ban cho buổi tiệc một hân hạnh được chiêm ngưỡng sự có mặt của ông trong một thời gian ngắn. Đối với báo chí và dư luận
xã hội, sự kiện này không đáng chú ý và ngày hôm sau cũng chẳng có sự nhắc nhở gì trên báo.
Thế là, hai chủ nhân và những người khách trứ danh của họ, như thường lệ, ăn buổi tiệc bảy-tám món. Họ nói chuyện gì đó, nhưng cũng không ai hiểu chuyện gì. Trước đây, ít ai trong số các ông
chủ nhà băng và các broker gặp ngài Schwab, người làm doanh nghiệp trên bờ Monongahela, và chưa ai biết tường tận về ông. Nhưng buổi tiệc chưa kịp kết thúc thì tất cả đã sôi động và Nghiệp đoàn
Thép Mỹ (dự án nhiều tỷ đôla) đã có hình hài.
Lịch sử tất nhiên đã bị thiệt hại rất nhiều vì không ai nghĩ đến việc ghi lại bài diễn văn của ngài Charles M.Schwab tại buổi chiêu đãi này.
Cứ cho là nó không thật hay, thậm chí là không đúng hết văn phạm (bởi vì sự cầu kỳ ngôn ngữ chưa bao giờ là đối tượng quan tâm của nhà diễn giả của chúng ta), song nó đầy sắc sảo và thấm nhuần
tinh tế. Nhưng ta hãy tạm gác nó lại. Cái chính, là nó có hiệu quả bất ngờ, lôi kéo được số vốn năm tỷ đôla mà những người có mặt lúc đó là hiện thân. Sau khi ngài Schwab kết thúc bài diễn văn
và mọi người còn đang chịu ấn tượng mạnh, - mặc dầu ông chỉ nói tất cả có mười chín phút - J.P.Morgan đã kéo diễn giả ra một góc cạnh cửa sổ. Tại đó, ngồi trong một tư thế bất tiện, họ còn nói
chuyện với nhau thêm một tiếng nữa.
Lực hấp dẫn của cá nhân ông Schwab phát huy hết công suất, nhưng quan trọng hơn cả là ông đã triển khai được một chương trình tăng cường sản xuất thép đầy đủ, đường nét rõ ràng. Nhiều tay làm
ăn đã cố khêu gợi ngài Morgan ý tưởng thành lập Liên hợp độc quyền (tơ-rớt) Thép theo kiểu các liên hiệp xí nghiệp sản xuất bánh bích quy, dây thép gai, đai thùng, đường, cao-su, rượu whisky,
bơ và kẹo cao-su. John W.Gates, một người nổi tiếng về các vụ áp-phe ám muội, theo riết ngài Morgan, nhưng không được ông tin tưởng. Anh em nhà Moor, nhân viên thị trường chứng khoán Chicago,
những người đã từng hình thành tơ-rớt diêm và Liên đoàn sản xuất bánh bích quy, cũng rất bám ngài Morgan, nhưng vẫn thất bại. Elbert H.Gary, luật sư đạo đức giả tỉnh lẻ, cố chắp nối công cuộc
làm ăn này, nhưng không có đủ sức thuyết phục và gây một ấn tượng nào đối với nhà tài chính. Và nếu Schwab không đủ sức hùng biện để nâng ngài Morgan lên tầm cao cần thiết để ngài có thể thấy
cái lợi từ việc đảm bảo tài chính cho dự án, chắc chắn ngài sẽ coi đó là lời lảm nhảm của kẻ điên đáng giá không hơn một bao diêm.
Nam châm tài chính mà những thế hệ trước đây đã thu hút hàng ngàn xí nghiệp nhỏ và kém hiệu quả lập thành chuỗi xích dài tổ hợp những công ty có khả năng cạnh tranh, đã trở nên phổ biến trong
lĩnh vực sản xuất thép nhờ kế hoạch của John W.Gates - gã kẻ cướp vui tính của doanh nghiệp này. Hắn đã tổ chức công ty American Steel and Wire từ một chuỗi các hãng nhỏ và cùng ngài Morgan lập
nên công ty Federal Steel.
Nhưng nếu so sánh với tơ-rớt khổng lồ mà ông Andrew Carnegie tổ chức theo ngành dọc, với sự tham gia của 53 bạn hàng, thì tất cả những tổ hợp còn lại cũng chỉ là hạng vặt vãnh. Thích thì cứ
việc liên kết kiểu gì cũng được, những nó chẳng mảy may ảnh hưởng đến các xí nghiệp của Carnegie, và ngài Morgan rất hiểu điều đó.
Ông già Scotland kỳ quặc (Carnegie) từ tầm cao lâu đài Skibo lộng lẫy của mình ngắm nhìn các công ty nhỏ của Morgan đang mưu toan leo vào doanh nghiệp của ông, lúc đầu còn thích thú, về sau trở
nên tức giận. Khi những mưu toan đó trở nên trắng trợn, ông già bắt đầu thiên về việc trả thù. Ông dự định thiết lập một mạng lưới công nghiệp tương tự như mạng lưới của kẻ cạnh tranh. Trước
đây, ông chẳng quan tâm gì đến dây thép gai, ống, đai, hay thép lá. Ngược lại. Ông muốn bán thép chưa xử lý cho những công ty này và để cho họ thích làm gì thì làm. Giờ đây, khi Schwab trở
thành Phó thứ nhất của ông, ông muốn dồn bọn cạnh tranh vào chân tường.
Trong bài diễn văn của Charles M.Schwab, ngài Morgan nhận ra đáp số bài toán tổ hợp của mình. Tơ-rớt - cái lớn nhất trong tất cả những thứ cùng loại - không có Carnegie, thì chẳng còn là
tơ-rớt, mà, như một nhà văn mô tả, không khác nào chiếc bánh kem mà lại thiếu kem.
Trong bài diễn văn đêm 12.12.1900, Charles M.Schwab xuất phát từ giả thuyết, nhưng không có đảm bảo, rằng sự nhạy bén lớn lao của Carnegie có thể được sử dụng dưới mái nhà của Morgan. Ông nói
về tương lai của ngành sản xuất thép trên thế giới, về việc tổ chức lại và lợi nhuận, về việc bỏ những nhà máy làm việc kém hiệu quả, tập trung sức lực cho những nhà máy đang phát triển tốt,
tiết kiệm chi phí vận chuyển kim loại, về bộ máy quản trị và hành chính, và về việc chiếm lĩnh thị trường tiêu thụ quốc tế.
Nhưng lớn hơn tất cả, Charles M.Schwab phân tích cho hội kẻ cướp trong doanh nghiệp rõ, đâu là sai lầm chính trong hoạt động ăn cướp của họ. Ông rút ra kết luận rằng mục đích chính của họ -
thiết lập độc quyền, nâng giá và kiếm lợi nhuận tối đa - là rất thiển cận. Bởi vì chính sách như vậy sẽ hạn chế thị trường và chỉ thích hợp với thời kỳ công nghiệp bành trướng theo chiều rộng.
Ông khẳng định rằng thép với giá thành rẻ sẽ hình thành được thị trường mà họ hằng mong muốn, rằng sẽ phát hiện ra những lĩnh vực ứng dụng thép mới và điều đó cho phép chiếm lĩnh được một phần
đáng kể thị trường quốc tế. Mặc dù ông không hề biết, thực tế Ch. M.Schwab đã là thánh tông đồ của việc sản xuất sản phẩm đại trà.
Bữa tiệc chiêu đãi ở Câu lạc bộ Đại học tổng hợp kết thúc như vậy. Ngài J.P.Morgan ra về, ngẫm nghĩ về những dự đoán lạc quan của Ch. M.Schwab. Schwab trở về Pittsburgh để cứu ngành công nghiệp
thép thoát khỏi ông già khả ái Carnegie, trong khi Gary và những người khác quay về bên các thiết bị của thị trường định giá các loại chứng khoán, và chờ đợi những bước tiếp theo.
Và những bước này đã xuất hiện không chậm trễ. Ngài J.P.Morgan cần đến một tuần để tiêu hóa những đề nghị ngon lành của Schwab. Một bữa tiệc thật sự! Khi đã tin chắc rằng không thể có sự bội
thực tài chính, ngài liền cho người đi tìm chàng trẻ tuổi, và phát hiện ra rằng người này cũng tương đối rụt rè. Ch. M.Schwab báo trước rằng ngài Carnegie có thể sẽ rất không thích việc Ch.
M.Schwab, chủ tịch tơ-rớt của ông, lại đi chơi trò chim chuột với Ông vua của Wall-street mà ông đã quyết định không bao giờ đặt chân tới. Lúc đó, John U.Gates - kẻ môi giới - đề nghị Ch.
M.Schwab tình cờ có mặt tại khách sạn Bellevue (Philadelphia) vào một thời điểm nào đó, để ngài Morgan cũng có thể tình cờ có mặt tại đó. Nhưng khi Schwab đến Philadelphia, ngài Morgan đột
nhiên bị ốm và buộc phải nằm nhà tại New-york. Vì vậy Ch. M.Schwab quay về New-york và sau đó xuất hiện trong thư viện danh tiếng của nhà tài phiệt.
Các nhà lịch sử kinh tế trịnh trọng khẳng định rằng toàn bộ vở kịch này từ đầu đến cuối là do chính ngài Carnegie dựng nên: cả buổi dạ hội chào mừng Ch.M.Schwab, cả bài diễn văn tuyệt vời, cả
câu chuyện bàn ban đêm với J.P.Morgan - tất cả đều do lão già Scotland quỷ quyệt dựng cảnh. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Khi Ch. M.Schwab được mời đến gặp J.P.Morgan để bàn công việc, ông
còn chưa biết được ông chủ nhỏ bé của mình (họ gọi Andrew Carnegie như vậy) sẽ đánh giá đề nghị bán công ty như thế nào. Đặc biệt là bán công ty cho nhóm những nhà doanh nghiệp mà ông nhìn nhận
giống như cha cố nhìn nhận bọn bất chính. Song khi câu chuyện đến hồi quyết định, ngài Schwab đã trình bày những cột chữ số in đẹp trên sáu trang giấy, và rốt cuộc chứng minh cho ngài Carnegie
thấy tính hiện thực trong việc có những thu nhập khổng lồ do bán các công ty sản xuất thép.
Và chẳng có gì phải sửng sốt! Bởi vì những con số đó đã được bốn người vắt óc suốt đêm nghĩ ra. Chủ tọa cuộc họp tất nhiên là ngài Morgan với niềm tin sắt đá vào sức mạnh thần diệu của tiền
bạc. Bên cạnh ông là Robert Bacon, người bạn hàng vương giả và học thức. Người thứ ba là John U.Gates mà ngài Morgan khinh bỉ như một kẻ gian lận, nhưng vẫn sử dụng làm công cụ để đạt mục tiêu.
Và cuối cùng là Ch. M.Schwab, người biết về quá trình thành lập và bán các công ty sản xuất thép nhiều hơn bất cứ ai trên đời. Những con số từ Pittsburgh chưa bao giờ bị nghi ngờ. Nếu ông
Schwab nói rằng một công ty nào đó đáng giá bao nhiêu đó thì nó đúng chừng đó, không hơn không kém. Ông còn cả quyết rằng Liên hiệp sẽ chỉ bao gồm những xí nghiệp ông sẽ nêu tên. Ông nghĩ đến
một Liên hiệp trong đó không có sự trùng lắp, nhưng hoàn toàn không để phá sự ngon miệng của những người bạn mới đang muốn đẩy toàn bộ gánh nặng tài chính sang đôi vai vạm vỡ của ông
J.P.Morgan.
Khi bình minh hé rạng, ngài Morgan đứng đậy vươn vai. Chỉ còn lại một vấn đề chưa thảo luận.
Ông nghĩ ông có khả năng thuyết phục Andrew Carnegie bán công ty không? - ngài hỏi.
- Tôi sẽ cố gắng, - Ch. M.Schwab trả lời.
Nếu ông thuyết phục được, tôi sẽ đảm bảo tất cả phần còn lại, - J.P.Morgan khẳng định.
Nói - là làm. Nhưng Andrew Carnegie có cắn câu vụ này không? Và lão sẽ đòi bao nhiêu? (Ngài Schwab cho là gần 320 000 000 đôla). Và ông ta sẽ đòi trả bằng gì? Văn tự? Tiền mặt? Chẳng ai có thể
thu thập được lấy 1/3 tỷ đôla bằng tiền mặt.
Vào một ngày giá lạnh đẹp trời tháng giêng, trên sân golf ở Westchester, Andrew, ăn mặc kín cổng cao tường, và Charles, như thường lệ huyên thuyên liên tục để nâng tinh thần, gặp nhau để chơi.
Trước khi về đến biệt thự riêng ấm áp và tiện nghi của ngài Carnegie, không ai hé một lời nào về công việc. Khi Andrew Carnegie đã ấm áp và thư giãn, Ch. Schwab, với tính thuyết phục đã từng
thôi miên 80 triệu phú Nữu-ước, từ tốn trình bày về triển vọng hứa hẹn của việc thoải mái ra đi, rời bỏ doanh nghiệp lớn để về hưu, về những của cải chưa từng thấy, có khả năng thỏa mãn mọi ý
muốn kỳ quặc thất thường nhất của một người già. Và A. Carnegie đã đầu hàng! Ông viết một con số trên trang giấy, đưa cho Schwab và bảo: Được! Đây là giá ta sẽ bán!
Con số đó là 400.000.000 đôla, gần với con số Schwab đã nêu với ngài Morgan. Thật ra thì khoản chênh lệch 80.000.000 đôla là tính đến việc tăng giá bất động sản trong hai năm cuối.
Sau đó ít lâu, trên boong con tàu xuyên đại dương, ông già Scotland tiếc rẻ phàn nàn với J.P.Morgan, rằng lẽ ra ông phải đòi thêm 100.000.000 đôla nữa mới phải.
Và người này trả lời vui vẻ: Lúc ấy ngài mà đòi, chắc ngài đã nhận được rồi.
Dĩ nhiên, về sự kiện này đã có một tiếng đồn lớn. Phóng viên Anh đánh giá rằng cả thế giới doanh nghiệp liên quan đến sản xuất và bán thép đã khiếp sợ cái Liên hiệp khổng lồ. Giám đốc Đại học
tổng hợp Yale, ngài Hadley, đã tuyên bố rằng mặc dù có chính sách chống tơ-rớt, trong hai mươi lăm năm nữa sẽ xuất hiện một ông vua mới trong nước. Và tay chứng khoán nổi tiếng, ngài Keene, đã
làm nên cả sự nghiệp nhờ đưa ra thị trường chứng khoán những cổ phiếu mới trị giá gần 600.000.000 đôla. Và tất cả những chàng trai đó, từ ngài Gates đến ngài Gary, không ai thiếu phần. Charles
Schwab, 38 tuổi, đã thôi nhà băng của mình. Ông trở thành chủ tịch Liên hiệp mới và điều hành nó cho đến năm 1930.
CỦA CẢI SINH RA TỪ BÊN TRONG
Câu chuyện trong lĩnh vực doanh nghiệp lớn mà các bạn vừa chứng kiến trên đây - là minh họa tốt nhất cho phương pháp mà chúng tôi đã nói. Phương pháp biến mong muốn thành hiện thực.
Tổ chức khổng lồ ban đầu ra đời trong trí tưởng tượng của một người. Kế hoạch tài trợ - thu hút các nhà máy sản xuất thép - chín muồi cũng trong đầu óc của chính người ấy. Tin tưởng vào thành
công, mong ước to lớn, trí tưởng tượng phong phú, và cuối cùng là sự kiên định quyết đạt mục tiêu đã đặt ra - đó là những bộ phận cấu thành thật sự của thành công, cho phép tạo ra Thép Mỹ. Nhà
máy, thiết bị - tất cả những thứ mà chúng ta vẫn gọi là công cụ sản xuất, những thứ trở nên rất quan trọng sau khi mọi việc đã hoàn thành, thật ra đã không đóng một vai trò nào trong quá trình
đàm phán. Nhưng phân tích kỹ cho thấy giá trị của tài sản cuối cùng do một người điều khiển là 600.000.000 đôla.
Nói cách khác, tư tưởng của Charles M.Schwab, gắn với lòng tin, và được ông chia sẻ với J.P.Morgan và những người khác, đã được bán ra với giá cao – 600.000.000 đôla. Giá của một tư tưởng -
thật không tồi! Liên hiệp Thép Mỹ trong tương lai đã chứng tỏ rằng số triệu mà ngài Schwab đã bán tư tưởng của mình, chưa phải là tất cả! Bởi vì nó đã trở thành một trong những công ty giàu
nhất thế giới, tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn người, hoàn thiện các phương pháp sử dụng thép và mở ra những thị trường tiêu thụ mới. Có nghĩa là công ty đã trở nên thịnh vượng!
Của cải ban đầu đến với thế giới này dưới dạng ý nghĩ!
Tổng số của cải mà một người thu được chỉ hạn chế bởi chính tầm cỡ của người đó. Niềm tin xoá bỏ mọi hạn chế. Hãy nhớ đến điều đó khi bạn sẵn sàng ký với cuộc đời bản hợp đồng với trị giá bạn
mong muốn.
Suy nghĩ cần ghi chép
Muốn thành công cần có niềm tin. Niềm tin có thể tạo ra và củng cố bằng cách đưa vào tiềm thức những ý nghĩ cần thiết.
Để tự khẳng định cần qua 5 bước. Năm bước này thuần phục sức mạnh nội tâm trong con người bạn khá dễ dàng. Bây giờ thì bạn đã rõ: mọi việc dường như đã kết thúc, song nếu ý nghĩ định hướng
chiến thắng, thì hạnh phúc và thành công mai sau chính là kết quả của tình huống hôm nay.
Tấm gương những người như A.Lincoln và M.Gandi cho thấy ý nghĩ cũng giống như nam châm, có khả năng hút những ý nghĩ có tinh thần gần giống mình, làm cho hàng triệu khối óc cùng làm việc nhất
trí.
Một điểm rất quan trọng: trước khi muốn nhận, cần phải cho. Khi các nhà triệu phú hiểu ra điều đó, doanh nghiệp ăn cướp biến thành kinh doanh chân chính, làm việc phục vụ xã hội và cùng với xã
hội. Và việc kinh doanh như vậy đến nay vẫn là có lợi nhất.
CẢ NGHÈO ĐÓI LẪN GIÀU SANG - ĐỀU LÀ CON ĐẺ CỦA NIỀM TIN!