Anh em xem Into the Spider-Verse hẳn sẽ thấy có những đoạn thực sự bị loạn, khi vài người cùng nói, rồi những cảnh hành động choáng váng, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã thấy Spider-Man phản xạ luôn rồi. Chính sự nổi loạn cả về thính giác lẫn thị giác ấy tạo ra cảm giác cho người xem, rằng người bình thường ngồi trước màn ảnh rộng khác biệt ra sao so với những nhân vật sở hữu giác quan siêu việt.
Thành ra, cho dù là Into the Spider-Verse hay Across the Spider-Verse, phim luôn thôi thúc anh em xem lại vài lần. Cứ mỗi lần, một chi tiết mới anh chị em lỡ bỏ qua trong lần xem trước đó sẽ xuất hiện, và những người hâm mộ Spider-Man sẽ lại cảm thấy háo hức.
Câu chuyện của phim gắn liền với những giằng xé mà thật ra thế hệ Spider-Man nào cũng phải đối mặt, từ truyện tranh tới game, từ hoạt hình tới phim người đóng. Cái triết lý cứu một người hay cứu cả triệu người đã tồn tại trong những tác phẩm Spider-Man từ quá lâu rồi, tác phẩm nào cũng sẽ có một khía cạnh dù nhỏ hay lớn nhắc tới triết lý ấy.
Lần này cũng không khác, mà thậm chí nguy cơ và cái giá phải trả đối với Miles Morales còn khủng khiếp hơn cả phần trước. Dù đáng sợ đến vậy, nhưng cái chất choáng ngợp của phim không hề có cảm giác khiên cưỡng hay đao to búa lớn. Miles Morales, ngoài việc đi cứu mọi thực tại, cậu vẫn còn là một cậu học sinh 17 tuổi, chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học, vẫn bị đặt dưới ánh mắt đầy những kỳ vọng thân quan của người làm cha làm mẹ.
Ở một khía cạnh khác, là “những sự kiện chính”, như cái cảnh bác Ben của mọi người Nhện ở mọi vũ trụ, hay những sự kiện đã quá quen thuộc với những người hâm mộ Spider-Man. Đến đây, phim gần như là một màn mỉa mai chính cái cách những tập truyện Marvel trong hàng chục năm qua được biên kịch và xuất bản. Sự giằng xé giữa “kịch bản phải vậy” và “đi tìm lối đi riêng”, rồi kẹp thêm cái giá trị đầy nhân bản của Spider-Man, tạo ra Across the Spider-Verse vừa bất ngờ, vừa mãn nhãn và vừa ấn tượng hơn phần trước.
Nhưng đương nhiên vẫn còn vài lấn cấn khi xem phim. Anh em coi trailer hẳn đã thấy cảnh Miles Morales bị cả trăm người Nhện từ vô số vũ trụ khác rượt đuổi. Màn rượt đuổi ấy diễn ra như thế nào, mời anh em thưởng thức ngoài rạp phim, rất đã mắt đã tai. Nhưng cái kết của phân cảnh thì đúng kiểu Gintama. Anh em cứ ngồi xem là sẽ hiểu.
Thứ khiến mình ấn tượng hơn là tuyến nhân vật phản diện và phản người hùng hiện diện trong phim. Có những người mất đi tất cả, cũng có những người bào chữa mọi thứ bằng một quan điểm duy nhất: “Mình là người tốt”. Dàn nhân vật trong Across the Spider-Verse rất đa chiều. Sự hài hước lạc quan tếu của họ không hề khiến tính nghiêm túc của những nguy cơ trong phim giảm giá trị, nói cách khác là không giống vài phim Marvel Cinematic Universe ra mắt gần đây.
Và nếu anh em đã quên, hoặc chưa biết, thì tên gốc của phim là Spider-Man: Across the Spider-Verse Part I. Nhưng rồi sau đó bị bỏ chữ Part I đi. Đến đây hẳn anh em cũng đã nhận ra cốt truyện phim sẽ diễn biến ra sao, vì trong phạm vi hai tiếng rưỡi, không thể giải quyết hết mọi thứ, mà mạch phim không có cảm giác vội vàng.
Đối với mình, dù còn quá nhiều thứ chưa được giải quyết, nhưng cường độ cảm xúc, độ dày nội dung và những nút thắt của phim hoàn toàn đủ đầy, không có gì tiếc rẻ hay cảm thấy thiếu thốn cả. Tất cả những gì được thể hiện trong Across the Spider-Verse là mở màn cho một cuộc chiến không hề cân sức, nơi Miles Morales vừa phải ngăn chặn một trong những kẻ phản diện được khắc hoạ tỉ mỉ nhất từ trước tới nay trong thế giới Spider-Man, lại vừa phải ngăn chặn những thứ bị coi là “số mệnh” mà không gây ra hậu quả thê thảm.
Cái kết mở ấy hoàn toàn không khiến người xem hụt hẫng, mình đảm bảo. Lý do là mọi nút thắt được đặt , rồi dần được hé lộ ở những thời điểm hoàn hảo. Anh chị em ra rạp sẽ phải dán mắt lên màn hình lớn để theo dõi mọi chi tiết xuất hiện dày đặc trong suốt 140 phút đồng hồ của tác phẩm. Để rồi sau đó, cho dù là kết mở, kết luận đưa ra vẫn sẽ là, phần mới đỉnh hơn phần cũ ở mọi khía cạnh. Và thậm chí nếu anh em muốn suy rộng ra, mọi thứ diễn ra trong Across the Spider-Verse là những gì phần phim No Way Home chưa thể làm được cả về nội dung lẫn quy mô, vì những giới hạn của kỹ xảo điện ảnh.